5327 XÁC NGƯỜI TẠI THỪA THIÊN HUẾ MẬU THÂN 1968

LÀ XÁC CỦA AI? “CỦA TA?” CỦA ĐỊCH?”

 BÁC SĨ NHA KHOA CHU MỸ DUNG

Mậu Thân, một trận chiến bi thảm nhất trong lịch sử chiến tranh Quốc Cộng mà dòng chữ “Huế địa ngục trần gian có thật” là sự diễn tả chính xác nhất.

Mậu Thân Huế 1968 là gì? Mậu Thân Huế 1968 là các hố chôn tập thể mà:

Trong các hố, người thì đứng, người thì nằm, người thì ngồi, lộn xộn. Các thi hài khi đào lên thịt xương đã rã. Trên thi hài còn thấy những dây lạc trói lại, cả dây điện thoại nữa, trói thành chùm với nhau. Có lẽ họ bị xô xuống hố thành từng chùm. Một số người đầu bị vỡ hoặc bị lủng. Lủng là do bắn, vỡ là do cuốc xẻng…”  

Đó là lời tường thuật của ông Võ Văn Bằng, Trưởng Ban Cải táng Nạn nhân Cộng sản Tết Mậu Thân, trả lời phỏng vấn của đài RFA năm 2008. Ông hiện đang sống tại California Hoa Kỳ.

Còn đây là diễn tả của phóng viên chiến trường Vũ Ánh, đã có mặt tại Huế trong thời gian chiến cuộc, đã đi theo nhiều nhóm tìm mồ chôn tập thể, tường thuật lại cho đài RFA năm 2008 như sau:

“Vùng nhiều nhất là quận Phú Thứ và Dạ Lê Thượng có nhiều hầm chôn xác tập thể. Cảm giác của tôi lúc ấy rất lạ, như là bị tê liệt khi nhìn các hình ảnh đó…”

“Ngay ở hầm Phú Thứ, chắc khoảng gần 1.000 người. Khui lên, đầu của họ phía sau sọ bị bể hết. Những thi hài bị nối nhau bằng dây điện thoại. Có những người không có vết thương, chứng tỏ bị chôn sống”(RFA online ngày 1-2-2008)

Cuộc hành trình đi vào tử địa của đồng bào Huế, theo lời của bác sĩ Alje Vannema người Hòa Lan cũng đã có mặt tại Huế Mậu Thân 1968, như sau:

Ngày kế tiếp, cuộc hành trình kéo dài suốt chiều tới tối, thoạt tiên rời Từ Đàm đi về hướng Nam rồi bẻ hướng Đông Nam. Sáu cây số đường đi mà Lương nghĩ là một cuộc trường chinh. Không ai nói với ai. Chỉ một lần yên lặng bị cắt đứt bởi một câu hỏi của ai đó “Ta đi mô đây?”. Có tiếng phụ họa “Lên núi hay tới chỗ chết?“.

Và lời của người trong những giờ phút cuối cùng của đời mình trước khi đi vào nấm mồ tập thể lén viết vài dòng để lại cho hậu thế biết:

“Các con cái yêu dấu:

Đây là bút tích cuối cùng để nhắc cho các con ghi nhớ bài phúc âm thánh Phêrô trên thuyền bão táp… (3 chữ đọc không ra) đức tin. Lời cầu chúc của Cha ngày đầu xuân cho mọi công việc Tông đồ của Cha giữa chúng con, nhớ... (hai chữ đọc không ra) khi sự sống của Cha sắp kết liễu theo ý chúa.

Hãy mến Mẹ sốt sắng lần hột, tha mọi lỗi lầm của Cha, xin cám ơn Chúa với Cha, xin Chúa tha tội cho Cha và tận tình thương nhớ cầu nguyện cho Cha được sống trong tin tưởng, kiên nhẫn, trong khắc khổ để kiến tạo hòa bình của Chúa Kitô và phục vụ tinh thần Chúa và mọi người trong Mẹ Maria. Xin cầu nguyện cho Cha bình an sáng suốt và can đảm cùng mọi sự đau khổ tinh thần, thể xác và gởi mạng sống cho Chúa qua tay Đức Mẹ.

Hẹn ngày tái ngộ trên nước Trời.

Chúc lành cho chúng con.”

Đó là lá thư tìm thấy trong hộp kính mắt được dấu trong túi áo của thi thể của cha Bửu Đồng ngày 8 tháng 11 năm 1969. Xác của ông đã tìm được thấy trong một mật mồ chôn tập thể tại Lương Viên quận Phú Thứ, cùng với thi hài của, cha Hoàng Ngọc Bang 73 tuổi, và hai sư huynh dòng tu La San là sư huynh Agribert và sư huynh Sylvestre. Lá thư hiện đang được lưu giữ tại nhà thờ Chính Tòa Huế

Ngoài những nấm mồ tập thể,  biểu tượng của  thảm sát Mậu Thân còn là những cảnh hành hình xử tử tại chổ bất cứ ai có liên hệ với chính quyền VNCH, cho dù chỉ là một binh nhì, một cảnh sát viên quèn, một người đàn bà giặt quần áo cho lính Mỹ, bà Nguyễn Thị Lào giặt đồ cho lính Mỹ tại căn cứ Dạ Lê đã bị chôn sống, nói gì đến những cấp bậc cao hơn như đại úy, thiếu tá, trung tá. Hoàn toàn không phải là “không có lý gì bảo ông Phan Thiệu Cầu dù là Quân Cảnh là người có tội được” như ông Nguyễn Đắc Xuân đã viết Cấp bậc càng cao thì càng nhiều tội ác với “cách mạng” cần phải “Trừ khử chúng như trừ những con rắn độc, mà nếu để chúng sống sót, chúng sẽ tiếp tục gây ra tội ác hơn nữa trong chiến tranh...”. ( Hoàng Phủ Ngọc Tường). Việc hành hình Thiếu Tá Từ Tôn Kháng, Tỉnh Đoàn Trưởng Xây Dựng Nông Thôn Thừa Thiên là một chứng minh lời của Hoàng Phủ Ngọc Tường là đúng theo chính sách của “cách mạng”

Nhà của Thiếu Tá Từ Tôn Kháng ở trên đường Bạch Đằng gần cầu Đông Ba. Đội Thanh Niên Tự Vệ Thành Nội, tức đội An Ninh bảo vệ khu phố của Nguyễn Đắc Xuân sau khi bao vây nhà xong thì lôi hết vợ con Thiếu Tá Từ Tôn Kháng ra đứng ngoài sân, rồi kêu Thiếu Tá Kháng phải ra nộp mình, bằng không bọn chúng sẽ tàn sát hết vợ con của ông. Thiếu Tá Kháng đang trốn trong nhà, nghe nói vậy phải đi ra. Bọn chúng trói ông lại bắt đầu cuộc tra tấn. Chúng xẻo tai, cắt mũi, cuối cùng kết liễu đời ông bằng một loạt đạn AK, trước sự chứng kiến của vợ con mình

Nhiều nhân chứng của cuộc hành hình này sau này tường thuật với Thiếu Úy Nguyễn Trọng, Trưởng Ban Cảnh Sát Đặc Biệt Quận II Thị xã Huế rằng họ nhận diện được toán hành hình gồm có: Nguyễn Đắc Xuân, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Thị Đoan Trinh, Nguyễn Bé thợ nề, trưởng khu phố, thầy bói Diệu Linh, và tên Gù, cùng một số khác nữa.

Gia đình Thiếu Tá Từ Tôn Kháng hiện nay đang ở Hoa Kỳ. Vợ của ông bị chấn thương tâm lý rất nặng vì cái chết thê thảm của chồng trước mắt mình. Đã 50 năm qua đến nay bà vẫn sống trong tâm trạng trầm cảm u uất sợ hãi.

Vừa rồi CSVN đã tổ chức nhảy múa reo mừng 50 năm trên hơn 6 ngàn xác đồng bào Huế mà chúng chôn sống. Còn các ông đồ tể nằm vùng ngày xưa thì đã xác nhận việc thảm sát tại Huế là có thật, nhưng không dám nhận mình là sát thủ. Hoàng Phủ Ngọc Tường nói rằng mình không có mặt tại thị xã Huế. Còn Nguyễn Đắc Xuân thì nói rằng con số nạn nhân tìm thấy trong các mồ chôn tập thể là có cả 5, 6 ngàn quân “giải phóng” trong đó, và rằng ông ta không hề giết người trong Mậu Thân mà chỉ có cứu người vì ông ta là Phật Tử đảng viên, 62 tuổi Phật, 45 tuổi đảng

Nguyễn Đắc Xuân thách thức sự chính xác của các số liệu về nạn nhân Mậu Thân Huế như sau: “Vậy cả ngàn chiến sĩ cán bộ Giải phóng chết ở Huế có mấy ai được đem xác ra khỏi Huế? Chôn ở đâu? Nếu không bị bom đạn Mỹ giã nát thì cũng nằm ở đâu đó tại Huế thôi. VNCH và báo chí Hoa Kỳ có phân biệt được trong số mấy vạn xác chết đào lên ở Huế nói là bị thảm sát ấy có bao nhiêu “Việt cộng” không? Tôi chưa nghe thấy bao giờ.”

Vì vậy, để trả lời cho ông thủ phạm này, chúng tôi đã đọc qua một số sách vở tài liệu, và chọn tài liệu “Huế Thảm Sát Mậu Thân” để trích dẫn. Lý do chúng tôi chọn tài liệu này vì cách thống kê của tài liệu rõ ràng nhất, hợp lý nhất, và quan trọng nhất là đây là tài liệu có thể được xem là của chính phủ VNCH, vì được biên soạn bởi Thiếu Tá trưởng ty Cảnh Sát Quốc Gia Liên Thành và nhiều thuộc cấp và cộng sự của ông hiện có mặt tại Hoa Kỳ. Ông và các cộng sự của ông là người trong cuộc, là nguồn tốt nhất mà chúng ta có được về Thảm Sát này. Ông đã có mặt từ đầu đến cuối trận chiến 26 ngày tại Huế và sau đó đã được chính phủ chỉ định làm Trưởng Ban Điều Tra Thảm Sát Mậu Thân, đã truy tìm và khai quật các hố chôn tập thể, mời pháp y, lập biên bản điều tra từng nấm mồ, từng thi thể, và cuối cùng là tổng kết để tường trình lên chính phủ VNCH, chứ không phải là người ngoài cuộc như một số tác giả khác.

Vì vậy, những số liệu mà chúng tôi trích ra đây không phải là câu chuyện “hear say” nghe qua nói lại, cũng không phải là các tường thuật phóng sự mắt thấy tai nghe của các phóng viên Miền Nam hoặc các phóng viên ngoại quốc, cũng không phải là câu chuyện của những người không thuộc thẩm quyền này trong chính phủ VNCH, cho dù họ đã chứng kiến sự việc, mà là câu chuyện của người trong cuộc với tư cách là trưởng một cơ quan điều tra chính thức và duy nhất của chính phủ VNCH  về việc Thảm Sát Mậu Thân Huế .

Tôi hy vọng rằng qua bài này, ông Việt Cộng nằm vùng Nguyễn Đắc Xuân sẽ đủ tự trọng mà không dùng phương pháp đánh lận con đen như một đứa con nít nữa, kiểu vừa đố vừa trả lời, nguyên văn: “Trong số những con số đó có được một con số chính xác thì quý vô cùng cho người viết sử sau nầy. Nhưng theo tôi bây giờ và mai sau nữa tìm cho được một con số chính xác là vô cùng khó khăn. Bởi vì trong chiến tranh Việt Nam tính chất của từng cá thể rất khó xác định.”.

Ông Xuân, Hỏi thiệt ông, ông “quý” mấy con số đó hay ông sợ té đái với mấy con số đó?

Và cũng qua bài viết này, hy vọng rằng ông VC sẽ thôi dùng những lập luận xem thường chính phủ VNCH và đồng bào VNCH là cả hai nhân tố trên đã không thể nào biết cách phân biệt xác nào là xác dân, xác nào là xác Việt Cộng như sau: “VNCH và báo chí Hoa Kỳ có phân biệt được trong số mấy vạn xác chết đào lên ở Huế nói là bị thảm sát ấy có bao nhiêu “Việt cộng” không? Tôi chưa nghe thấy bao giờ”.

Vì vậy, trước hết xin tóm tắt cách điều tra và thống kê nạn nhân của Ty Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên Huế thuộc chính phủ VNCH như sau:

“Riêng tại BCH Tỉnh, chúng tôi thành lập tiểu ban theo dõi và thống kê nạn nhân bị chết và mất tích. Tiểu ban nầy đặt tại Trung Tâm Hành Quân Cảnh Lực dưới quyền Biên Tập Viên Trần Văn Trinh, Trung Tâm Trưởng Trung Tâm Hành Quân Cảnh Lực. Tiểu ban có nhiệm vụ thu thập tin tức, kết quả công việc tìm kiếm xác nạn nhân do các cuộc Cảnh Sát Xã, Các Bộ Chỉ Huy /Cảnh Sát Quận báo cáo lên Bộ Chỉ Huy Tỉnh, sau đó chúng tôi đúc kết báo cáo lên:

1- Đại Tá Tỉnh Trưởng.

2- Giám Đốc Cảnh Sát Quốc Gia Vùng I

3- Bộ Tư Lệnh Cảnh Sát Quốc Gia tại Sài Gòn

Vì vậy con số 5327 nạn nhân bị giết và 1200 người bị bắt đi mất tích do Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên Huế cung cấp là con số chính xác nhất, lấy từ từng thôn xã, quận huyện tỉnh Thừa Thiên và thị xã Huế, và là con số chấp nhận được.” ( Huế Thảm Sát Mậu Thân, Liên Thành)

Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên Huế đã thống kê theo từng vùng rồi tổng kết sau hai năm tìm kiếm như sau:

Khu vực Quận Khu II: có tổng cộng trên 50 hầm chôn:

Khu tòa án nhân dân trường Trung Học Gia Hội do Hoàng Phủ Ngọc Tường làm chánh án, tìm thấy được 14 hầm chôn tập thể chung quanh trường, với tổng cộng là 204 xác chết. Hai phần ba số nạn nhân chết trong tình trạng bị trói từng chùm bằng dây kẽm gai, miệng bị nhét giẻ, pháp y xác định bị chôn sống. Một phần ba còn lại là bị bắn vào đầu và ngực. Khu Bãi Dâu có 6 hầm chôn tập thể với khoảng 150 người, đa số bị bắn vào đầu và gáy, một số ít bị nhét giẻ vào miệng, chết vì bị chôn sống. Tại chùa Therevada tức chùa Tăng Quang Tự có 18 hầm chôn tập thể với tổng cộng 140 xác, tất cả đều bị bắn vào đầu và gáy. Tại Cồn Hến có 1 mồ chôn tập thể với 100 xác quân nhân, công chức. Tất cả nạn nhân tại mồ ở Cồn Hến bị Đội Thanh Niên Vũ Trang và Bảo Vệ Khu Phố và Nguyễn Đắc Xuân bắt giữ trong những ngày mùng hai, mùng ba, mùng bốn Tết tại Quận I, Quận II rồi đem sang Cồn Hến và hành quyết họ tại đây. Nhóm 100 người này đã bị chết trong tình trạng đau đớn cực độ vì bị đánh đập dã man, họ bị gãy xương tay xương chân, bể sọ, đầu, ngực và bụng bị bắn. Ngoài ra dọc đường Chi Lăng, đường Trung Bộ, đường Bạch Đằng, khu mã ông Trạng cũng có rất nhiều hố chôn tập thể, tối thiểu 5, 7 xác, tối đa 20 xác, chết trong những tình trạng tương tự.

Khu vực Quận III: Trường Trung Học Thiên Hựu được trưởng ty công an VC Nguyễn Đình Bảy dặt bộ chỉ huy an ninh. Tại đây cũng là pháp trường lộ thiên xử bắn một số đông quân cán chính VNCH mà Việt Cộng đã bắt được tại Quận III. Một số phòng học đã được sử dụng làm trường bắn và phòng chứa xác. Cành tượng thật kinh hoàng, những đống xác cao hơn nữa chiều cao phòng học. Xác tươi bị bắn chảy máu lan tận ra sân trường nằm chồng chất lên những xác cũ đã bốc mùi hôi thối giòi bọ. Sau chiến cuộc, đã có 3 hầm chôn tập thể được tìm thấy bên hông trường, gần khu cánh đồng An Cựu. Sau Tiểu Chủng Viện có hai hầm chôn, một hầm là xác hai người Mỹ, 1 hầm là xác đồng bào Huế, tất cả bị bắn vào đầu và gáy.

Khu vực quận Hương Trà: Tại cầu An Ninh Hạ có 6 hầm chôn tập thể. Có một hầm 20 xác, tất cả bị trói bằng kẽm gai, không một ai bị vết đạn, chết trong tình trạng ngộp thở vì bị chôn sống, trong đó có xác trung sĩ Trương Văn Triệu và Trần Hy nhân dân tự vệ. Tại trường tiểu học An Ninh Hạ có 6 hầm chôn tập thể có tổng cộng gần 200 xác, tất cả chết trong tình trạng bị bắn vào đầu và ngực, trong đó có xác của trung sĩ cảnh sát Trần Triệu Tục, phục vụ trong bộ chỉ huy cảnh sát Hương Trà, anh có 7 con và bị bắt đi tại nhà hôm mùng 5 Tết. Tại trường tiểu học Vân Chí có 8 hầm chôn tập thể, tổng cộng khoảng 150 xác, một số chết trong tình trạng bị chôn sống, một số khác bị bắn vào đầu và gáy. Tại vùng chợ Thông gần chùa Thiên Mụ có 4 hầm chôn tập thể với tổng cộng 120 xác với 12 xác đàn bà, tất cả chết trong tình trạng bị bắn vào đầu và gáy, có xác bị bắn từ gáy rồi đạn bung ra phá nát cả miệng

Khu vực Quận Phú Thứ:

Tại Đồng Di ngày 1/4/1968 tìm thấy một mồ chôn tập thể 101 xác, đa số là quân nhân công chức, có cả học sinh, chết trong tình trạng bị chôn sống bị trói tay, miệng bị nhét giẻ, ngộp thở. Tại Phú Xuân, Phú Lương, Vinh Thái tìm được một số mồ chôn tập thể với tổng cộng trên 900 xác, chết trong tình trạng bị chôn sống, miệng bị nhét đầy giẻ, ngộp thở. Đến tháng 8/1969, tức hơn 1 năm rưỡi sau, lại tìm thấy ở Phú Lương 22 xác, Phú Xuân 230 xác, tất cả đều bị chôn sống, chết trong tình trạng ngộp thở. Tháng 12/1969 lại tìm thấy thêm 357 xác trong ba làng nói trên. Vùng này gần biển, cạnh đầm Hà Trung do đất chứa một lượng muối rất cao vì vậy thi thể nạn nhân như trong tình trạng ướp muối, một số xác chết được nhận diện dễ dàng.

Khu vực Quận Hương Thủy, Phú Vang, Phú Thứ sau hơn 1 năm, mồ chôn tìm được bởi đặc công Hồ Tỵ:

Hầu hết các hầm chôn tập thể tại quận Phú Vang, Phú Thứ, Hương Thủy được phát hiện là do tên cán bộ Huyện Ủy Viên huyện Hương Thủy tên là Hồ Tỵ, bí danh Sơn Lâm, trưởng ban An Ninh Huyện bị bắt vào cuối tháng 8 năm 1968. Hồ Tỵ đã khai báo các hố chôn mà y nhớ được. Sau đó Đại Tá Tỉnh Trưởng Lê Văn Thân và trưởng ty Cảnh Sát Quốc Gia Liên Thành đã dùng trực thăng chở Hồ Tỵ đi tìm. Các vị trí này được trưởng ty Cảnh Sát Quốc Gia đánh dấu trên bản đồ và sau đó thông báo ngay cho các giới chức Quận/Chi Khu và Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc Gia Quận liên hệ đào xới tìm kiếm thi thể nạn nhân. Do chỉ điểm của tên Hồ Tỵ, việc tìm kiếm hầm chôn tập thể nạn nhân Mật Thân có kết quả rất tốt đẹp. Nhiều hầm chôn tập thể đã được khám phá. Toàn dân chúng Huế và thân nhân của trên 6000 ngàn nạn nhân (chết+mất tích) đã đổ xô đi tìm xác thân nhân sau khám phá mới này.

Một số hầm chôn tập thể mà tên Hồ Tỵ đã chỉ gồm:

– Trong vùng Lăng Xá Bàu, Lăng Xá Cồn đã tìm ra khoảng trên 400 thi thể, trong đó có thi hài của Thượng Nghị Sĩ Trần Điền. Tất cả 400 người nầy bị chết vì bị bắn vào đầu và gáy, đa số bị chôn sống. Nằm rải rác khắp hai vùng trên có khoảng 15 hầm chôn tập thể.

– Tại Lương Viện thuộc quận Phú Thú, đã tìm được mật mồ chôn tập thể. Trong đó có thi hài của Linh Mục Bửu Đồng, Linh Mục Hoàng Ngọc Bang 73 tuổi, và hai sư huynh dòng tu La San là sư huynh Agribert và sư huynh Sylvestre.

– Trong vùng rộng lớn giới hạn từ Đàn Nam Giao, nhà máy nước Vạn Niên, chùa Tường Vân, chùa Từ Hiếu, đồi thông Quảng Tế, lăng Vua Tự Đức, lăng Vua Đồng Khánh, bọc về dòng tu Thiên An, Cầu Lim, có khoảng trên mười hầm chôn tập thể và số tử thi lên đến trên 1000 người.

– Các Cha người Pháp thuộc Dòng tu Thiên An như Cha: Don Romain Guillaune, cha Urbain, Cha Guy cũng đã tìm được xác trong vùng lăng Vua Đồng Khánh.

– Vùng tam giác chùa Từ Hiếu, nhà máy nước Vạn Niên, chùa Tường Vân cũng đã tìm thấy mồ chôn tập thể ba vị giáo sư Y Khoa người Đức và bà vợ.

– Vùng lăng Vua Gia Long, sau làng Đình Môn thuộc quận Nam Hòa có 4 hầm chôn tập thể, và đã tìm ra trên 100 thi hài.

Riêng vùng khe Đá Mài thuộc Quận Nam Hòa, dân đi làm gỗ tình cờ phát hiện được các bộ xương dưới khe Đá Mài và báo cho lực lượng quân đội VNCH đang hành quân trong vùng. Chính phủ và Cảnh Sát Quốc Gia VNCH đã đến tìm được 428 sọ người và bộ xương nằm rải rác dọc khe Đá Mài. Trong 428 bộ xương và sọ người nầy, pháp y và thân nhân xác nhận được có xương của 300 thanh niên Phú Cam đã bị Việt Cộng bắt rồi sát hại.

Mồ chôn tìm được bởi đặc công Lê Viết Kiểu gần hai năm sau Mậu Thân 1968

Lê Viết Kiểu chỉ huy lực lượng trinh sát-đặc công thành bị lực lượng CSQG/Thừa Thiên Huế bắt sống tại Thôn Vĩ Dạ ngày 28 tháng 8 năm 1969. Lê Viết Kiểu cũng là tên chỉ huy lực lượng Đặc Công Trinh Sát, thuộc lực lược Cánh Nam của Thân Trọng Một. Y tấn công vào Quận III, các vùng giáp ranh quận III và quận Hương Thủy trong Tết Mậu Thân. Y cũng là phụ tá đắc lực của Đại Tá Công An Nguyễn Đình Bảy. Lê Viết Kiểu đã bắt bớ, bắn giết quá nhiều đồng bào tại Quận 3 và Quận 2 thị xã Huế trong Tết Mậu Thân 1968. Hơn 400 nạn nhận bị bắt tại Dòng Chúa Cứu Thế trong đó có Thương Nghị Sĩ Trần Điền và sau đó bị chôn sống tại vùng Lăng Xá Bầu, Lăng Xá Cồn cũng chính Lê Viết Kiểu là thủ phạm

Sau khi bị bắt, Lê Viết Kiểu khai thêm một số hầm chôn tập thể tại một số vùng tại quận Hương Thủy và Phú Thứ.

Bây giờ chúng tôi xin nêu chi tiết khu vực quận I, nơi chính Nguyễn Đắc Xuân đã thừa nhận mình là bá chủ: “Từ 1988 đến nay, tôi đã viết rõ công việc của tôi trong Tết Mậu thân. Tôi chỉ biết những việc tôi đã làm trong địa bàn từ cửa Đông Ba đến cửa Thượng Tứ” đó là “địa bàn hoạt động của tôi”( Nguyễn Đắc Xuân)

Khu vực quận I

Trong khu vực này chính phủ VNCH đã tìm thấy khoảng 10 hố chôn tập thể.

Nguyễn Đắc Xuân cũng nhận chính ông ta đã đào mồ chôn tập thể hàng trăm người tại tường thành nội từ cửa Đông Ba đến cửa Thượng Tứ: “Bản thân đội Thanh niên tự vệ Thành nội của tôi trong tết Mậu thân đã chôn cất hàng trăm quân Giải phóng, cán bộ, đồng bào dọc tường thành từ cửa Đông Ba đến cửa Thượng Tứ. Nhiều đội viên lần đầu tham gia Cách mạng và đã chết ngay sau đó. Không ai còn nhớ tên, không ai biết người ấy xuất thân trong gia đình nào”.

Còn đây là phúc trình của ty Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên Huế: Có khoảng 10 hầm chôn tập thể khu vực này. Hố chôn cạnh tường thành cửa Đông Ba có 7 xác chết, tất cả bị trói hai tay, đầu, ngực và gáy bị đạn. Hai hầm dưới chân tường thành cạnh cửa An Hòa, hầm thứ nhất có 12 xác, đầu và ngực bị vết đạn, hầm kia có 7 xác, miệng bị nhét giẻ, chết trong tình trạng ngộp thở. Dọc đường Cường Để gần cống Thủy Quan có 4 hầm chôn tập thể, tổng cộng khoảng 60 xác, tất cả đều có đấu đạn ở đầu, cổ và ngực. Hai mồ chôn tập thể trong khuôn viên Tòa Án Huế, mỗi mồ khoảng 10 xác chết, không có dấu đạn, chết trong tình trạng bị chôn sống.

Như vậy cả hai phía chính phủ VNCH và Nguyễn Đắc Xuân đều xác nhận là có những nấm mồ tập thể nằm dọc theo tường thành nội từ Cửa Đông Ba đến Thượng Tứ, An Hòa. Con số mà Nguyễn Đắc Xuân đưa ra là “hàng trăm”, còn con số mà phía Cảnh Sát Quốc Gia đưa ra là 106. Vì vậy tuyên bố của hai bên là trùng hợp không cần bàn cãi thêm. Cho thấy những hố chôn tập thể dọc theo tường thành nội nói trên là có thật.

Nhưng một bên nói là “chôn xác quân giải phóng” một bên nói là “VC chôn sống đồng bào vô tội”. Vì vậy trong hai phía, phải có một phía nói láo. Và kẻ nói láo là ai?

Quá dễ để biết kẻ nói láo. Hãy xem thi thể nạn nhân khi được khai quật thì không cần phải là giới chuyên nghiệp, người bình thường cũng có thể phân biệt được dễ dàng người chết là do bom đạn chiến tranh hay do bị giết bằng cách xử tử. Trẻ con cũng biết rằng nếu chết do bom đạn chiến tranh, thi thể thường không được toàn vẹn, và điều chắc chắn là bom đạn không thể làm công việc hết sức hài hước là trói tay người chết bằng dây cứng như kẽm gai hoặc dây điện thoại, phải không quý vị? Xin mời quý vị xem một video khai quật hố chôn tập thể điển hình dưới đây::

https://www.youtube.com/watch?v=43pO-O7L0SU&feature=em-uploademail

Rõ ràng đại đa số xác khi khai quật đều trong tình trạng nguyên vẹn, chứng tỏ khó bị chết do bom đạn, và đặc điểm là hầu như xác nào cũng bị trói bằng dây cứng như kẽm gai hoặc dây điện thoại.

Như vậy, ai đã nói láo? Và ai là thủ phạm đã thảm sát đồng bào bằng bách xử tử, trói quặt hai tay lại, nhét giẻ vào miệng, chôn sống lẫn chôn chết? Không ai hết, chính Nguyễn Đắc Xuân đã tự “lạy ông tôi ở bụi này”, tự nhận rằng mình và đồng bọn là tác giả của những hố chôn tập thể của hàng trăm người dọc theo tường thành nội Huế, trong đó đồng bào đã bị trói lại và đem chôn sống chôn chết

Qua chính bài viết của Nguyễn Đắc Xuân, chính y đã chỉ mặt y là thủ phạm chứ không ai khác. Chưa cần tới xác nhận của Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên Huế, chưa cần những nhân chứng thứ ba khác, như các phóng viên đã thực hiện các video nói trên, cùng hàng ngàn hình ảnh bởi phóng viên báo chí VNCH và báo chí ngoại quốc như AP, Reuters, Life, mà những hình ảnh này đang được lưu trữ đầy rẩy trên rất nhiều các website và Google. Chỉ cần “click” một cái là có tất cả.

Và cũng chưa cần tới những nhân chứng quan trọng nhất đó là hàng mấy chục ngàn đồng bào Huế đã bao quanh các hầm mộ để tìm thân nhân, bè bạn, láng giềng, trong tiếng khóc nức nở ai oán, trong cảnh vật vả thương tâm. Tất cả đồng bào Huế đã nói thân nhân họ đã bị Việt Cộng bắt dẫn đi từ nhà. Như vậy bom đạn của Mỹ Ngụy nó đến tận nhà dẫn đồng bào đi đập cho vỡ sọ rồi chôn sống hả ngài Việt Cộng Nguyễn Đắc Xuân? 

Mỗi xác người được đào lên là mỗi xác đều “có chủ”. Mỗi xác đào lên là bao nhiêu dòng lệ tuôn trào ai oán. Chẳng lẽ đồng bào Huế đã gào thét khóc lóc cho một xác nào đó mà không biết là ai, như Nguyễn Đắc Xuân đã viết “có người quê miền Bắc, người miền nam, người Quảng Nam, người Quảng Trị, người Nghệ Tĩnh chứ không riêng gì người Huế”. Như vậy mấy chục ngàn đồng bào Huế rãnh quá đi làm nghề khóc mướn cho Việt Cộng hả ông nằm vùng Nguyễn Đắc Xuân?

Mỗi xác đào lên là đều “có chủ”, ấy vậy mà Huế vẫn còn hàng chục ngàn người chủ nhưng lại không bao giờ có xác. 1200 người đã biến mất trên cõi đời này sau khi bị đến nhà dẫn đi và không để lại một vết tích gì. Đồng bào Huế Thừa Thiên vẫn còn thiếu 1200 thân nhân, vậy thì căn cứ vào đâu để ông Nguyễn Đắc Xuân nói rằng trong số trên 5 ngàn xác người đã được tìm ra kia, phần lớn là “quân giải phóng” hoặc Bộ Đội Miền Bắc?

Và giả sử số 5 ngàn tử thi kia toàn là của “quân giải phóng và bộ đội Miền Bắc chết vì bom đạn như ông Nguyễn Đắc Xuân mập mờ đi, thế thì tổng con số mất tích của đồng bào Huế phải là 5327+1200= 6527 người chứ không phải chỉ có 1200 người như chính phủ ty Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên Huế thống kê.

Có ai gia đình có người bị mất tích, bị chết mà không đến các cơ quan chính quyền và Cảnh Sát để khai báo làm giấy khai tử và nhờ giúp đỡ tìm kiếm không hả ông Nguyễn Đắc Xuân? Vì thế mà chính phủ VNCH mới biết số nào là số tìm được, số nào là số không tìm được chứ?

Ông là sinh viên đại học trước năm 1975 của chính phủ VNCH, chắc ông cũng phải có cái đầu suy nghĩ tối thiểu, và phải học qua môn Xác Suất Thống Kê cũng như chắc chắn ông phải biết làm tính cộng và tính trừ chứ nhỉ? Tôi nói một cách đơn giản hơn cho ông hiểu nhé? đồng bào Huế báo cáo lên Cảnh Sát tổng số thân nhân họ bị mất tích là 6537 người, nhưng bây giờ chỉ tìm được 5327 xác, và tất cả xác đều “có chủ”, vậy thì Huế còn thiếu đi bao nhiêu hả ông Nguyễn Đắc Xuân? Vậy thì ở đâu ra mà ông Việt Cộng nói rằng 5, 6 ngàn xác khám phá từ các hầm chôn là của Việt Cộng các ông bỏ xác lại?

Ông Nguyễn Đắc Xuân, cũng chính ông cũng đã xác nhận trên video của BBC rằng con số chết do hai bên “bắn tỉa” đụng độ trong thành phố là không nhiều, rồi cũng chính ông lại trẹo họng nói rằng 5, 6 ngàn xác chết của “quân giải phóng” bị kẹt lại trong thành phố không lấy ra được, như sau “Vậy cả ngàn chiến sĩ cán bộ Giải phóng chết ở Huế có mấy ai được đem xác ra khỏi Huế?

Vậy thì con số xác 5, 6 ngàn Việt Cộng chỉ có thể chết trên đường rút quân. Theo tài liệu, các ông đã rút từ hướng từ quận I lên Hương Trà rồi lên Nam Hòa, hướng thứ hai là qua Hương Thủy rồi đến Nam Hòa để tìm đường sang Lào. Nhưng rất tiếc cho các ông, sư đoàn Dù 101 Hoa Kỳ, và Sư Đoàn Kỵ Binh Không Vận  của Hoa Kỳ cũng đã tính sẳn và ngồi chờ các ông ở vùng rừng núi Nam Hòa. Và thế là, như ông cũng đã viết, và Chế Lan Viên đã cũng viết “Hai ngàn người xuống đồng bằng, trong một đêm chỉ còn lại có ba mươi, ai chịu trách nhiệm về những cái chết đó?”

Tôi nhắc lại những gì ông Nguyễn Đắc Xuân viết nhé“Ông Lê Minh cho biết đã có 3.000 chiến sĩ cán bộ Cách mạng đã chết ở Huế trong tết Mậu thân. Trong tác phẩm Trùng Tu, nhà văn quân đội Thái Bá Lợi cho biết tiểu đoàn của anh vào Huế được tăng quân 3 lần với quân số trên 700 người, nhưng đến khi rút ra chỉ còn vài chục người. Chôn ở đâu?

Chôn ở đâu hả ông Việt Cộng Nguyễn Đắc Xuân? Bắc thang lên hỏi Trung Ương Đảng Cộng Sản của các ông, hoặc làm đơn đi hỏi Đế Quốc Mỹ xem họ chôn ở đâu đi ông! Chính phủ VNCH lúc đó còn phải lo tìm xác dân mình, lo cho dân đang đói lạnh không nhà không cửa vì chiến cuộc, họ rãnh để đi tìm xác Việt Cộng cho các ông hả?

Nói cho cùng các ông có dối trá có nhảy múa đến đâu thì cũng không mua được lòng tin của dân chúng Miền Nam tin rằng các ông không diệt chủng trong Mậu Thân. Vì sao các ông biết không? Vì các cách giết người này của các ông có xa lạ gì đối với người Miền Nam? Hai mươi năm ròng cuộc chiến Quốc Cộng, chuyện đêm đêm du kích Việt Cộng vào thôn làng thâu thuế, rồi bắt đồng bào lên núi biệt tích đâu có lạ gì đối với dân Miền Nam? Thân nhân đi tìm thì có khi tìm được xác mà không có đầu, có khi có đầu mà không có xác. May mắn hơn thì được mã tấu dao găm cắt đầu tại chổ, hoặc “sang” hơn nữa là được bắn tại nhà mình, xác ít ra còn được gia đình, láng giềng chôn cất tử tế. Đúng không ông Nguyễn Đắc Xuân?

Thư trả lời ông Nguyễn Đắc Xuân về việc “xác ta xác địch” thiết tưởng đã quá đủ, thưa ông Phật Tử đảng viên, lúc nào ông cũng nhắc đi nhắc lại mình là Phật Tử“62 tuổi Phật, 45 tuổi đảng nên ông rất nhân đức”

Chúng tôi cũng chưa có thì giờ để viết về một việc rất nổi tiếng của ông đó là ông đã bắn ông Trần Mậu Tý bạn thân của ông cùng với chồng mụ Nội và mấy người khác ngay tại cửa thành Đông Ba. Bác sĩ Alje Vannema có viết chuyện này. Nhà văn Nhã Ca cũng có nói về việc này “thằng Đắc nó bắn thằng Tý”.

Tội ác của ông còn nhiều lắm ông Nguyễn Đắc Xuân! Ông không chỉ phụ trách quận I đâu. Quận II, quận III ông Phật Tử 62 tuổi Phật 45 tuổi đảng cũng chẳng từ.Đừng tưởng đồng bào Huế không biết

Chúng tôi xin kết thúc bài viết bằng cách “kính gởi” và “kính tặng” những câu nói của đồng bào Huế khi lực lượng Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên Huế bắt được tên đặc công Lê Viết Kiểu và hai đồng bọn vào mùa đông năm 1969 tại thôn Vỹ Dạ, kính tặng Trung Ương Đảng CS, kẻ đang nhảy múa Tết Mậu Thân, cũng như “kính tặng” các ông nằm vùng đã ra tay giết đồng bào của mình một cách tàn nhẫn nay đang tìm cách giả nhân giả nghĩa và chối tội.

-“Bà con ơi, tui biết thằng ni, hắn là thằng Kiểu người làng tui. Hắn đi theo Việt Cộng mấy chục năm rồi. Năm ngoái Mậu Thân hắn bắn nhiều người lắm”

-”Tổ cha mệ nội mi đồ Việt Cộng ác ôn! Mùng ba tết Mậu Thân mi bắt dôn tau mi bắn dôn tau chết ngoài sân. Em rọt tau là nghĩa quân mi bắt, mi dắt em tau đi. Mi dắt hắn đi mô mà gần hai năm rồi cả nhà tau đi tìm không ra, tổ cha mi hí!”

-“Đả đảo Việt Cộng!, đả đảo Việt Cộng!”

– “Ôn Ty ơi bắn đầu tụi hắn đi, đừng nuôi uổng cơm tù!”

Đài truyền hình Huế (đài số 9) và báo chí Huế lúc đó đã có mặt, quay và làm phóng sự cảnh khoảng 300 đồng bào sục lửa căm hờn khi thấy lại mặt bọn Việt Cộng sau Mậu Thân 1968.

Đừng chối và cũng đừng nhảy múa mất công. Đồng bào Miền Nam có ai không biết các ngài Việt Cộng đã “bắn dôn tau ngoài sânEm rọt tau là nghĩa quân mi bắt, mi dắt em tau đi. Mi dắt hắn đi mô mà gần hai năm rồi cả nhà tau đi tìm không ra?”

 Đây là lời xác định của Hồ Tỵ, đặc công Trưởng Ban An Ninh quận Hương Thủy trả lời câu hỏi về số phận của những người bị mất tích trong Mậu Thân,trong cuộc thẩm vấn của ty Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên Huế, trả lời cho người phụ nữ đau khổ đó cũng như trả lời cho toàn thể đồng bào Huế và cho lịch sử Việt Nam về những số phận kém may mắn này như sau

“Mấy ngàn người bị bắt đi trong thời gian Mậu Thân 1968, không một ai còn sống, tất cả đã bị giết chết hoặc dùng súng bắn, nhưng đa số là bị chôn sống”. ( Hồ Tỵ, đặc công trưởng ban Anh Ninh Hương Thủy)

Thật là đau lòng!

Việt Cộng, chữ tắt cái tên mà tổng thống Ngô Đình Diệm đã đặt cho loại người Việt Nam theo Cộng Sản, thật quá tàn bạo.

Houston, Texas, ngày 1 tháng 3 năm 2018.

50 năm tưởng nhớ đồng bào Huế đã bị Việt Cộng thảm sát tết Mậu Thân 1968

 

Chu Mỹ Dung

Categories: Uncategorized

0 Comments

Leave a Reply

Avatar placeholder

Your email address will not be published.