GIẢI THOÁT KHỎI ÁCH NÔ LỆ CỦA GIẶC TÀU

 

    Người Việt quốc gia tại hải ngoại cũng như trong nước đã từng tranh đấu cho quyền lợi của dân tộc Việt Nam suốt 47 năm nay bằng cách tỏ thái độ phản đối chính thể độc đảng, độc tài của Đảng CSVN hằng đàn áp và bóc lột nhân dân, qua các phương sách khác nhau như (1) kháng thư, (2) sách báo, (3) các mạng điện tử, (4) các cuộc biểu tình bất bạo động, và (5) những cuộc vận động các nước tự do và các cơ quan quốc tế, nhằm tạo áp lực lên chính quyền cộng sản Việt Nam độc tài, toàn trị, buộc phải tôn trọng các quyền tự do căn bản của con người. Ở trong nước, nhiều nhà đấu tranh dân chủ và các tổ chức dân sự cũng đứng lên đòi hỏi những quyền làm người mà chính Hồ Chí Minh cũng đã đưa vào bản Tuyên Ngôn Độc Lập ngày 2 tháng 9 năm 1945. Tuy nhiên, đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay không tôn trọng bản tuyên ngôn này; trái lại, đã bắt bớ, bỏ tù các nhà tranh đấu dân chủ từ 5 đến 20 năm, cộng thêm nhiều năm quản chế tại gia, với những lí do vu vơ phản lại hiến pháp của chính Đảng CSVN. Thật là vô lí, bất công và tàn ác!

    Đàn áp nhân dân và không tôn trọng bản Tuyên Ngôn Độc Lập ngày 2 tháng 9, 1945 là mắc phải tội (1) phản lại chủ trương của ông Hồ Chí Minh, vị lãnh tụ mà đảng CSVN luôn luôn rêu rao ngoài miệng là họ suy tôn như thần thánh và (2) phản lại hiến pháp nước Cộng Hoà Xã Hội việt Nam (Điều 14-49), mà trên nguyên tắc, là luật cao nhất của quốc gia. Nhưng tội nặng nhất của đảng Cộng sản Việt Nam, ngoài những tội vi phạm quyền con người, là – để củng cố địa vị và quyền lực – đã có những hành vi bán nước Việt Nam thân yêu cho Tàu cộng.

    Đảng Cộng sản Việt Nam đã (1) cống hiến cho Tàu cộng trên 800 cây số vuông ở biên giới phía bắc và (2) một nửa thác Bản Giốc; (3) cho Tàu thuê trên 300 ngàn hec-ta rừng đầu nguồn trong 50 năm gây tác hại cho những lưu vực hạ nguồn; (4) để cho Trung cộng xây dựng đường cao tốc nối liền Hà Nội với biên giới Việt-Trung tại Lào Cai tạo phương tiện nhanh chóng và thuận lợi cho Tàu cộng xua quân vào các tỉnh miền Bắc; (5) chấp thuận để Cao Bằng, Móng Cái, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Nam, Kontum, Bình Định, Bình Dương, Lâm Đồng, Trà Vinh cho người Tàu thuê nhiều vùng đất tốt trong thời hạn 99 năm mà người Việt không có quyền bén mảng đến những khu vực này; (6) để cho người Tàu xây dựng những thành phố Tàu lớn ở Bắc Ninh, Hạ Long, Hải Phòng, Bình Dương; (7) nhượng Tây Nguyên, yết hầu quân sự của đất nước, cho dự án Bô-Xít tác hại môi sinh với trên 20 ngàn công nhân mà người ta tin chỉ là quân đội Trung cộng trá hình, và ngay cả nhân viên an ninh Việt Nam cũng không được phép vào khu vực này; (8) cho Trung cộng, qua trung gian Đài Loan, thiết lập trung tâm công nghệ luyện thép Formosa tại Vũng Áng, Hà Tĩnh, gây ô nhiễm bờ biển suốt 4 tỉnh miền Trung: Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên làm chết hàng trăm tấn cá gây thất nghiệp cho cả hằng triệu ngư dân tại 4 tỉnh này; (9) hợp tác với Công ty lưới điện Trung quốc (CSG) và Công ty Điện lực Quốc Tế Trung quốc (CPIH) xây dựng nhà máy Nhiệt điện Vĩnh Tân, tỉnh Bình Thuận, gần biển, bất chấp ô nhiễm do thải phế liệu gây nên; (10) cho phép hằng trăm ngàn người Tàu vào Việt Nam du lịch không cần chiếu khán. Những người này có thể ở lại định cư tại Việt Nam mà không ai biết vì không bị kiểm soát. Dần dà, với chiến dịch “tằm ăn dâu này”, người Tàu sẽ không cần phải dùng biện pháp quân sự, mà chẳng bao lâu nữa, Việt Nam hẳn cũng sẽ biến thành một tỉnh§ của Trung cộng như Tây Tạng và Tân Cương mà thôi.

    Tuy vậy, Trung cộng, trong lịch sử cận đại, cũng đã dùng những chiến dịch quân sự để xâm chiếm lãnh thổ Việt Nam. Những chiến sĩ Việt Nam yêu nước hẳn không thể nào quên được hai cuộc địa chiến biên giới năm 1979 và 1984 và hai trận hải chiến Hoàng Sa năm 1974 và Trường Sa năm 1988. Mặc dù quân đội và nhân dân Việt Nam đã anh dũng đẩy lui được quân Tàu xâm lược tại những trận biên giới, nhưng đã có hàng chục ngàn binh sĩ, dân quân cũng như thường dân hi sinh trong trận chiến 1979 ở 6 tỉnh Lào Cai, Lai Châu, Cao Bằng, Hà Giang, Lạng Sơn và Quảng Ninh qua những cuộc càn quét, tàn sát của Tàu cộng bằng súng đạn và còn cả bằng dao, búa rất man rợ, nhất là đối với phụ nữ. Ngoài ra, ít nhất là 4.000 người đã hi sinh trong trận Vị Xuyên, Hà Giang và Tuyên Quang từ 1984 đến 1989. Trận Hoàng Sa xảy ra giữa Hải quân Việt Nam Cộng Hoà và Hải quân Trung cộng. Phía VNCH có 75 binh sĩ đã hi sinh và tàu HQ-10 bị đánh chìm. Thiệt hại của địch gồm có 23 thuỷ binh tử vong và 63 bị thương; các tàu 274, 271, 389, 396 đều trúng đạn và bị hư hại.Trận hải chiến Trường Sa năm 1988 xảy ra giữa Hải quân nhân dân Việt Nam và Hải quân Giải phóng Nhân dân Trung cộng. Việt Nam thiệt hại 64 thuỷ binh và Trung cộng, 25 thuỷ binh.

    Điều đau đớn gây bất mãn và căm phẫn trong hàng ngũ quân đội và nhân dân là Đảng Cộng sản Việt Nam đã không những không đả động gì đến những cuộc xâm lăng này mà còn không cho phép người dân tổ chức những ngày lễ tri ơn các liệt sĩ đã anh dũng hi sinh vì tổ quốc. Tài liệu giáo khoa về lịch sử ở cấp trung học cũng như đại học cũng chỉ có vài dòng đề cập đến cuộc chiến tranh biên giới. Tệ hơn nữa, chánh sách của Đảng CSVN là đàn áp, bắt bớ và bỏ tù những người biểu tình chống sự xâm lược của Trung cộng.

    Tiếp theo sau những sự kiện này, lãnh đạo Đảng CSVN, để có được sự hỗ trợ của Bắc Kinh cho địa vị của mình, đã kí kết với Trung cộng một mật ước tại Thành Đô (Chengdu) năm 1990. Mật ước này đã bị tướng cộng sản Hà Thanh Châu1 tiết lộ vào tháng 4 năm 2013 bằng cách trao cho Foreign Policy Magazine những tài liệu mật của Bộ Quốc Phòng Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, sau khi ông này đã xin được quyền tị nạn tại Hoa Kì. Tài liệu này được tin là cho biết Việt Nam sẽ bị biến thành một tỉnh của Trung cộng theo mô hình Tây Tạng.

    Ngược lại với hành động bán nước, phản quốc hiện nay của Đảng Cộng sản Việt Nam, trong số các vua chúa thời xưa – suốt dọc dài lịch sử dân tộc Việt trên 2000 năm ròng rã — tuy có người quỳ luỵ Tàu, nhưng tuyệt đối không có bất cứ một vị nào chịu nhượng dù chỉ một tấc đất cho đại Hán.

    Sau đây là Lời của danh tướng Lí Thường Kiệt (1077):

Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên phận định tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư

Dịch nghĩa

Núi sông nước Nam thì vua Nam ở,
Cương giới đã ghi rành rành ở trong sách trời.
Cớ sao lũ giặc bạo ngược kia dám tới xâm phạm?
Chúng bay hãy chờ xem, thế nào cũng chuốc lấy bại vong.

    Vua Trần Nhân Tông (1258-1309) thì để lại di chúc2 như sau:

Các Người chớ quên!

Nghe lời Ta dạy

Chính nước lớn

Làm những điều bậy bạ

TRÁI ĐẠO LÀM NGƯỜI

Bất nghĩa bất nhân

Ỷ nước lớn

Tự cho mình cái quyền ăn nói!

Nói một đường làm một nẻo! Vô luân!

Chớ xem thường chuyện nhỏ ngoài biên ải.

Chuyện vụn vặt thành lớn chuyện: NGOẠI XÂM!

Họa Trung Hoa!

Tự lâu đời truyền kiếp!

Kiếm cớ này bày chuyện nọ! TÀ MA!

Không tôn trọng biên cương theo quy ước

Tranh chấp hoài!

Không thôn tính được ta

Chúng gậm nhấm Sơn Hà và Hải Đảo

Chớ xem thường chuyện vụn vặt Chí Nguy!

Gặm nhấm dần

Giang Sơn ta nhỏ lại

Tổ ĐẠI BÀNG thành cái tổ chim di

Các việc trên khiến Ta đây nghĩ tới

Canh cánh bên lòng “ĐẠI SỰ QUỐC GIA”!

Chúng kiếm cớ xua quân qua ĐẠI VỊÊT

Biến nước ta thành quận huyện Trung Hoa!

 

VẬY NÊN!

CÁC NGƯỜI PHẢI NHỚ LỜI TA DẶN

KHÔNG ĐỂ MẤT MỘT TẤC ĐẤT CỦA TIỀN NHÂN ĐỂ LẠI

HÃY ĐỀ PHÒNG QUÂN ĐẠI HÁN TRUNG HOA!

 

LỜI NHẮN NHỦ

CŨNG LÀ LỜI DI CHÚC

CHO MUÔN ĐỜI CON CHÁU NƯỚC NAM TA.

 

    Vua Lê Thánh Tông (1442-1497) cũng đã có thái độ dứt khoát:

Một thước núi, một tấc sông của ta, lẽ nào lại tự tiện vứt bỏ?… Nếu người nào dám đem một tấc đất của vua Thái Tổ để lại làm mồi cho giặc, thì tội phải tru di“. (Đại Việt Sử Kí Toàn Thư)

    Trước tình trạng mất đất, mất biển, người Tàu tràn lan khắp đất nước như hiện nay, cộng thêm với mật ước Thành Đô, viễn tượng của nước Việt Nam thân yêu của nhân dân Việt Nam trong tương lai sẽ chỉ là một tỉnh thành của Trung cộng. Viễn tượng này không phải phát sinh từ một nỗi lo sợ vu vơ mà được đặt trên cơ sở của những diễn biến trong thực tế như đã trình bày ở phần trên. Và có thể — trong giai đoạn đầu – tỉnh thành này sẽ do các quan thái thú Việt Nam, rút ra từ Bộ Chính Trị, quản trị. Nhưng dĩ nhiên là mọi chính sách di dân, khổ sai lao động, khai thác tài nguyên thiên nhiên đều do người Tàu sai khiến để phục vụ quyền lợi của họ. Nhân dân Việt Nam sẽ chỉ là những tên nô lệ.

    Chỉ 16 người lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam trong Bộ Chính Trị cùng với các tổng bộ trưởng của chế độ — chỉ vì quyền lợi, chức vị, và tiền bạc – mà đành tâm để cho  98.998.4073 người dân Việt phải làm nô lệ cho giặc Tàu. Người Việt quốc gia trong cũng như ngoài nước, nghĩa là những người Việt yêu nước, đều đồng tâm chống lại sự thâm nhập và xâm lấn của Trung cộng luôn luôn muốn thôn tính nước Việt Nam ta.

 

    Hiện nay ở Việt Nam, trong thực tế, không còn chủ thuyết cộng sản: chủ thuyết cộng sản chỉ còn là một chiêu bài mà Đảng CSVN lợi dụng để khống chế, bóc lột nhân dân mà thôi bởi vì tất cả những gì lãnh đạo Cộng sản Việt Nam đang thực hiện – nhằm mục đích cứu vớt nền kinh tế chỉ huy sai lầm trước đây của chế độđã quá suy sụp – đều rập theo khuôn mẫu kinh tế thị trường, một mô hình kinh tế tư bản. Vì chịu theokinh tế tư bản, Việt Nam mới sống còn cho đến ngày hôm nay.

 

    Từ 1954 đến 1975, miền Bắc theo kinh tế chỉ huy của lí thuyết Cộng sản nên nhân dân miền Bắc đã phải chịu sự nghèo đói cùng cực trên hai mươi năm trời. Khi chiếm được miền Nam, lãnh đạo CSVN vẫn tin tưởng vào kinh tế chỉ huy của lí thuyết CS nên đã biến miền Nam phồn thịnh trước 1975 thành một vùng cũng nghèo khổ như miền Bắc, từ 1975 đến 1986, một khoảng thời gian trên mười năm với nền kinh tế khủng hoảng, suy sụp mà ngày nay người ta còn nhớ lại, trong sự kinh hoàng, như là thời kì “bao cấp”.

    May mắn là nhờ sự phản tỉnh của cựu Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh, người đưa ra chính sách “đổi mới” năm 1986 vì thấy được lí lẽ sinh tồn tất yếu của kinh tế thị trường mà ngày nay nhân dân Việt Nam mới có được đời sống tương đối ổn định. Tuy nhiên, cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa” lại chính là chiêu bài, mà Đảng CSVN lợi dụng, rút ra từ chủ thuyết cộng sản, một chủ thuyết đã được chứng minh trên lí thuyết cũng như trong thực tế là sai lầm và lỗi thời. Cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa” này được thể hiện qua những cơ sở kinh tế quốc doanh (do nhà nước chỉ huy và quản lí) là những cơ sở luôn luôn bị thâm hụt, lỗ lã vì cơ sở kinh tế quốc doanh chỉ là những nơi để giới quan liêu tham nhũng. Xin đơn cử một vài thí dụ: Các quan chức lớn ăn cắp hằng ngàn tỉ đô bằng cách bán dầu thô trên biển từ các tàu chứa dầu “Chí Linh”, “Chi Lăng”, “Ba Vì”, “Vietsopetro 0”4. Bộ trưởng công an Tô Lâm ăn miếng thịt bò dát vàng trị giá từ $1,140 đến $2,015đô, tại nhà hàng sang trọng Nusr-Et ở khu thượng lưu Knightsbridge, London, Anh, trong lúc lương tháng của ông chỉ khoảng từ $600 đến $800 đô5. Chất liệu xây cất như xi-măng, cốt sắt bị cắt xén vì nhà thầu không có cạnh tranh, do hối lộ, gây nên những hư hỏng trầm trọng cho những kiến trúc hạ tầng cơ sở quan trọng như đường sá, cầu cống, rãnh thoát nước; những dự án gia cư vừa xây cất xong bị bỏ trống, v.v…

    Chỉ một nhóm nhỏ trên chóp bu quyền lực khăng khăng bám chặt vào lợi lộc nên đã đàn áp đại đa số nhân dân thấp cổ bé miệng nhằm mục đích bóc lột, tham nhũng, và đồi truỵ. Trong đại đa số này là những thành phần các sĩ quan trẻ trong quân đội nhân dân từ cấp tá trở xuống, binh sĩ, công chức, giáo sư, giáo viên các cấp, các thành phần trí thức, báo chí, công nhân lao động, nông dân, các thương gia nhỏ, và những thành phần nhân dân khác. Trong số các thành phần lãnh đạo cao cấp, có lẽ cũng có một số ít người yêu nước muốn chống lại sự áp bức, xâm lấn của Trung cộng, nhưng số người này không chống lại nổi áp lực của nhóm quyền lực được Tàu cộng nâng đỡ, chống lưng với sự trợ lực của tình báo Hoa Nam. Những người bị áp bức đang chờ đợi cơ hội thuận tiện để hành động vì đại nghĩa, bởi vì trong số đại đa số những người này — ngoại trừ một số người vì mù quáng, vì bị lường gạt — thì gần như toàn thể nhân dân đều thấy rõ và uất ức trước viễn tượng xâm lăng của đại Hán.

    Như vậy làm thế nào để thoát ách nô lệ Trung cộng sắp xảy ra?

    Sau đây là phản ứng của một số người sau khi đã nhìn thấy bộ mặt thật đàn áp, bóc lột của đảng CSVN phản lại quyền lợi của dân tộc:

  1. Nguyễn Quang Lập: Kì nghỉ hè năm sau, tháng 8 năm 1976, tôi mới được vào Sài Gòn… Tôi còn ở lại Sài Gòn thêm 30 buổi sáng nữa, vẫn không cắt nghĩa được đó là gì. Nhưng khi quay ra Hà Nội tôi bỗng sống khác đi, nghĩ khác đi, đọc khác đi, nói khác đi. Bạn bè tôi ngày đó gọi tôi là thằng hâm, thằng lập dị. Tôi thì rất vui vì biết mình đã được giải phóng (Trích từ Facebook của Nguyễn Quang Lập)

 

  1. Nhà văn Trần Ngọc Thành vứt thẻ đảng từ năm 1990, khi hiểu rõ thế nào là chủ nghĩa cộng sản và chế độ độc tài cộng sản. Ông tuyên bố “Trách nhiệm công dân buộc tôi phải từ bỏ đảng và tranh đấu vì quyền lợi của đất nước.”

  1. Ông Phạm Hiện, lão thành cách mạng 91 tuổi, 67 tuổi Đảng, năm 1977 là Chánh Văn phòng Ban B68 của Trung ương Đảng, cư ngụ tại số nhà 5 hẻm 2/245/6 phố Khương Trung, điện thoại: 04 38 583 750, trong một bức thư đề ngày 5 tháng 8, năm 2012 gửi đến giới lãnh đạo, tố cáo cựu Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải đã khai man lí lịch là người dân tộc Kinh, quê Quỳnh Giao, Quỳnh Phụ, Thái Bình mặc dù sự thật là người gốc Hoa, quê tại Long Khuê, Chương Thâu, Phúc Kiến, Trung Quốc. Lời tố cáo này đã dẫn chứng gốc gác Tàu của ông Hoàng Trung Hải rất rõ ràng. Ngoài ra, thơ tố cáo còn trưng bằng chứng là ông Hoàng Trung Hải đã buôn lậu ma tuý, mua chuộc các giới chức, và liên hệ với những người Tàu quan trọng với những bằng chứng cụ thể. Ông Hoàng Trung Hải hiện vẫn là quan chức lớn của chế độ.

  1. Ông Lê Hiếu Đằng, nguyên phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Thành phố Hồ Chí Minh, đã có hơn 40 năm tuổi Đảng, quyết định từ bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam ngày 4 tháng 12, năm 2013. Lí do là vì ‘Đảng Cộng sản Việt Nam bây giờ không còn như trước (đấu tranh giải phóng dân tộc) mà đang suy thoái biến chất, thực chất chỉ là đảng của những tập đoàn lợi ích, trở thành lực cản cho sự phát triển đất nước, dân tộc, đi ngược lại lợi ích dân tộc, nhân dân’6.

 

  1. Ông Tống Văn Công, cựu tổng biên tập báo Lao Động trả lời phỏng vấn BBC Tiếng Việt nhân cuốn hồi ký ‘Đến già mới chợt tỉnh – Từ theo cộng đến chống cộng‘, tuyên bố từ bỏ Đảng năm 2014 để “góp một phần nhỏ vào cuộc đấu tranh của người dân, trong đó có nhiều đồng chí cũ của tôi đòi dân chủ hóa đất nước, thực hiện các quyền dân sự và chính trị, tự do ngôn luận, tự do lập hội, nhà nước pháp quyền với tam quyền phân lập.”

  1. Nhà văn Lê Phú Khải, để mô tả quái thai Đảng CSVN, trong một bài viết vào tháng 10 năm 2014 về Hà Nội, nói: “Quê tôi, Hà Nội, đang là một thành phố bệ rạc vào bậc nhất vùng Đông Nam Á. Khói bụi, kẹt đường, ngập nước, dân oan cả nước kéo về đây… kêu cứu. Nói tục, chửi bậy, chặt chém khách du lịch là nét văn hoá của đất ngàn năm văn vật hôm nay! Vì thế, không nên “ngộ độc ngợi ca, bội thực tự hào” (*) nữa!

  1. GSTS Nguyễn Đình Cống tuyên bố ra khỏi Đảng (tháng 2-2016) lúc ông 80 tuổi và nói là có nhiều người đồng tình cũng như có người chỉ trích. Ông đã liệt kê tất cả những lời chỉ trích và lần lượt cắt nghĩa sự sai lầm của họ.

 

  1. Ông Đặng Xương Hùng, cựu lãnh sự VC ở Geneva, Thụy Sĩ, trong một bài viết ngày 18 tháng 5 năm 2016 đã trích dẫn lời của một phụ nữ, trong cuộc biểu tình tại Hà nội ngày 8/5/2016, nói với đám công an, an ninh đang ngăn cản: «Các anh có biết không, họ (giới lãnh đạo) giàu vô biên luôn, họ cho con cái đi học ở Mỹ hết, chỉ còn lại các anh đi ngăn cản chúng tôi thôi, họ sẽ gọi chúng ta là đồ ngu».

 

  1. Văn Hoà, nguyên hàm vụ trưởng vụ 4, Ban Nội Chính Trung Ương, đã từng đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm Uỷ ban kiểm tra Đảng uỷ BNCTW, tuyên bố bỏ đảng ngày 1 tháng 7 năm 2016 vì lí do Đảng “vô cảm trước những oan trái của người dân.”

  1. ông Kha Lương Ngãi – cựu phó tổng biên tập báo Sài Gòn Giải Phóng sau hơn 43 năm phục vụ cho chế độ cộng sản. Năm 2004, khi bước sang tuổi 58, ông chính thức tuyên bố bỏ đảng với lí do mất niềm tin vào đảng cộng sản – điều mà sau này ông thừa nhận là “đoạn tuyệt tình yêu khờ dại”.Ông phát biểu, lúc 70 tuổi, trước 40 nhà hoạt động nhân buổi lễ kỉ niệm Ngày quốc tế ủng hộ các nạn nhân bị tra tấn hôm 26/6/2016 tại Sài Gòn: “Cộng sản không thể sửa đổi mà phải thay thế tận gốc rễ”. Ông chủ trương đấu tranh ôn hoà và bất bạo động, nhưng kiên quyết.

  1. Nhân sĩ Nguyễn Trung, nguyên trợ lí của cố thủ tướng Võ văn Kiệt, bỏ đảng ngày 21-11-2006.

  1. Đạo diễn Đỗ Minh Tuấn, (Nguồn: FB’s Đỗ Minh Tuấn) người Hà Nội, một đạo diễn nổi tiếng tại Việt Nam, được CSVN cho thực hiện những phim tốn kém về đề tài lịch sử của chế độ. Ông còn là Tổng đạo diễn về hình ảnh cho dịp kỉ niệm 1.000 năm Thăng Long tại Hà Nội, đã đăng trên FB ngày 11 tháng 7 năm 2018 như sau: “Mấy năm trước vào FB còn đùa vui, thậm chí nhiệt thành bênh vực những người lãnh đạo bị chửi oan. Bây giờ vào FB đọc các bài báo, các thông tin trên status của bạn bè lúc nào cũng bừng bừng căm giận, muốn đập máy tính, muốn cho bọn cướp ngày, bọn bán nước một quả tên lửa tan cả phe lũ tay sai TQ và cái đặc khu chúng đang mong đợi… Cách đây hơn một tháng tôi còn nghĩ hai ông Chính, Vượng có công trong việc đốt lò và thầm nghĩ có lẽ họ sẽ tham gia Tứ trụ nhiệm kỳ sau. Thế nhưng nay biết thêm thông tin về việc ông ta đã từng có lịch sử bán rẻ mỏ than cho Tàu rồi lại mua than từ Tàu với giá đắt ra sao, thúc đẩy quan hệ với Tàu thế nào…tôi ghê tởm căm phẫn đến tột cùng. Vậy mà đó là tay phải của ông Trọng lú? Chỉ mấy kẻ ấy thôi mà đã có thể xoá sạch những suy nghĩ tốt đẹp hi vọng về thể chế, xoá sạch nhiệt tình xây đắp cho đảng và chế độ, đầu độc những sẻ chia trên FB của tôi, làm tôi giờ đây thấy không thể vui, không thể cười khi vào FB nữa. Chỉ còn căm giận, phanh phui, vạch mặt và chửi bới.”

  1. Chu Hảo tuyên bố tại Hà Nội từ bỏ Đảng CSVN ngày 26 tháng 10 năm 2018 “theo tinh thần Khai sáng của Phan Châu Trinh : Dân tộc, Dân chủ và Phát triển.”

  1. PGSTS. Mạc Văn Trang, Viện trưởng Viện Nghiên cứu tâm lí người sử dụng ma tuý (PSD) tuyên bố bỏ Đảng Cộng sản VN vào ngày 26/10/2018. Ông nói “Đảng viên Đảng CSVN, xét về những điều Đảng quy định “không được làm”, nếu thực hiện đúng thì chẳng còn tự do, nhân cách, nhân quyền, chỉ là thứ công dân hạng hai, hạng ba! Thế sao cố ở?”
  2. Nhà văn Nguyên Ngọc tuyên bố ra khỏi Đảng Cộng sản VN vào hôm 26/10/2018 vì ông nói: “Từ nhiều năm qua, tôi nhận thấy Đảng ngày càng xa rời lí tưởng ban đầu của mình, “tự diễn biến” thành một tổ chức chuyên quyền, phản dân hại nước. Tôi không thể còn đứng trong một tổ chức như vậy.”
  3. Thư của TS. Hà Sĩ Phu7 viết ngày 27 tháng 10 năm 2018:

“Trước hết, mặc dù tôi chẳng có chức trách gì, nhưng tự trong lòng tôi xin có lời cảm tạ các đảng viên vừa tuyên bố từ giả ĐCS, nhất là anh Nguyên Ngọc.

Đến lúc này, thiết nghĩ tôi nên nhắc lại đôi điều mà tôi đã viết ra từ lâu:

1/ ĐCSVN chứ không ai khác, chính là GIẶC NỘI XÂM! ĐCSVN đã cướp mất nước của nhân dân VN, dân không còn quyền yêu nước và giữ nước, từ một đảng phất cờ cứu nước mà thực chất là CƯỚP NƯỚC. Cướp xong thì BÁN. Vừa Cướp nước vừa Bán nước, hai tội chập một. (Lưu ý: ĐCS khi chưa nắm quyền và khi đã nắm quyền là hai ĐCS hoàn toàn khác nhau!).

Bi kịch ấy lúc đầu chưa ai nhìn ra, về sau mới nhận ra, rằng chính ngày 19/8 và Quốc khánh 2/9 là ngày Đại Quốc hận, mở đầu đại bi kịch mà lúc đầu cả dân tộc lại chào đón hân hoan, thế mới là bi-hài…

Khi đảng đã là Giặc Nội xâm thì đảng viên đương nhiên mắc “tội theo giặc” mà không biết đấy thôi. Hôm nay các vị bỏ đảng là thoát tội “theo giặc” nên tôi vô cùng hân hoan chia sẻ.

2/ Khi viết về tiêu chuẩn của một TBT tôi đã viết: Thực chất TBT là do Tàu duyệt nên TBT chỉ có một tiêu chuẩn duy nhất là bán nước cho Tàu, điều này đúng từ HCM, không có ngoại lệ.

Có thể lúc đầu nhiều người cho tôi nói như vậy là quá đáng, nhưng tôi chỉ là người nói sớm một chút mà thôi. Thực chất cay đắng ấy đang được chứng minh.”

Kính thư,
Hà Sĩ Phu./.

Vào ngày 27 tháng 10 năm 2018 (Số 16 đến 20) sau khi GS Chu Hảo bỏ đảng:

  1. Trung Tá Quân Đội Nhân Dân Việt Nam Trần Nam bỏ đảng, tiếp theo là

  1. Giảng viên Đại học Khoa Học Tự Nhiên Trần Thanh Tuấn bỏ đảng.

  1. Trung Uý Quân Đội Nguyễn Hữu Chiến cũng ra khỏi Đảng khi chỉ mới 28 tuổi.

  1. Ông Hà Quang Vinh, nguyên là phó chủ tịch Huyện Bình Chánh bỏ đảng.

  1. Cô giáo Dương Bích Hà, Giảng viên Học viện Âm nhạc Huế bỏ đảng.

  1. Ông Đặng Xương Hùng, cựu quan chức Bộ Ngoại giao VN, đã từ bỏ đảng 2018, trong một bức thư gửi bạn bè ở Bộ Ngoại Giao, trích dẫn lời nói của ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch “Thời kỳ bắc thuộc lần thứ hai đã bắt đầu”.

  1. Châu Hiển Lí8 (Bộ đội tập kết 1954) đặt vấn đề như sau:

      “Nhìn lại sau hơn nửa thế kỉ dưới chế độ CS, hàng loạt các câu hỏi được đặt ra :

– Năm 1954 sau khi thắng Pháp, tại sao hơn 1 triệu người Bắc phải bỏ lại nhà cửa ruộng vườn di cư vào miền Nam?

– Sau năm 1975, tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH mà chỉ thấy hàng triệu người Bắc lũ lượt kéo nhau vào Nam lập nghiệp?

_ Tại sao sau khi được “giải phóng” khỏi gông cùm của Mỹ-Ngụy, hàng triệu người phải vượt biên tìm tự do trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông?

_ Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị? Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái gì?

_ Tại sao đàn ông của các nước tư bản Châu á có thể đến VN để chọn vợ như người ta đi mua một món hàng?

_ Tại sao Liên Xô và các nước Đông âu bị sụp đổ?

_ Tại sao lại có sự cách biệt một trời một vực giữa Đông Đức và Tây Đức, giữa    Nam Hàn và Bắc Hàn?

_ Tại sao nước ta ngày nay phải quay trở lại với kinh tế thị trường, phải đi làm “lao công” cho các nước tư bản ?

                _ Tại sao các lãnh tụ CS lại gởi con đi du học tại các nước tư bản thù nghịch?”

Rồi ông kết luận: “Cơ chế hiện nay đang tạo kẽ hở cho tham nhũng, vơ vét tiền của của Nhà nước. Nhưng cái mà chúng ta mất lớn nhất lại không phải là mất tiền, mất của, dù số tiền đó là hàng chục tỉ, hàng trăm tỉ. Cái lớn nhất bị mất, đó là suy đồi đạo đức. Chúng ta sống trong một xã hội mà chúng ta phải tự nói dối với nhau để sống. 

     Bác và đảng đã gần hoàn thành việc vô sản hóa và lưu manh hóa con người VN (vô sản lưu manh là lời của Lênin). Vô sản chuyên chính (đảng viên) thì chuyển sang làm tư bản đỏ, còn vô sản bình thường (người dân) trở thành lưu manh do thất nghiệp, nghèo đói.”

  1. Cựu Đại tá Phan Huy bỏ đảng ngày 4 tháng 4, năm 20199.

TÔI BỎ ĐẢNG

(Cựu Đại Tá Phan Huy)
Tôi sinh ra trên quê nghèo đất Bắc
Cộng sản nòi nối gót của cha anh
Bố của tôi, một cách mạng lão thành
Đi kháng chiến thuở tầm vông giáo mác

Lúc còn nhỏ, tôi đã nghe về Bác
Một ông già râu tóc bạc phơ phơ
Tôi hát bài, em thấy Bác trong mơ
Cô giáo bảo, bác là tiên là Phật

Tôi lớn lên, nghe những lời đường mật
Được vào đoàn, vào đảng bác quang vinh
Cờ búa liềm, hình lãnh tụ Lê Nin
Thay tổ quốc và Hùng Vương dựng nước

Đảng dạy tôi, chủ nghĩa mình đi trước
Đưa năm châu lên thế giới đại đồng
Nhà nước ta của giai cấp công nông
Dân là chủ, đảng viên là đầy tớ

Tôi ngất ngây trong hào quang lí tưởng
Tình nguyện vào chiến đấu ở miền Nam
Cứu đồng bào ra khỏi cảnh lầm than
Mà đảng nói do bàn tay Mỹ ngụy

Ánh sáng Miền Nam đưa tôi về chân lí
Vùng đất hiền hoà, nhân bản, phồn vinh
Cuộc sống tự do, dân chủ, nghĩa tình
Không sắt máu, căm thù, như miền Bắc

Tôi uất hận cho đảng mình láo khoét
Lùa dân vào một cuộc chiến tổn hao
Phung phí máu xương bộ đội, đồng bào
Để phục vụ cho quan thầy quốc tế

Từ đó đảng hiện nguyên hình đồ tể
Vung búa liềm đập nát cả quê hương
Một miền Nam hạnh phúc hoá tang thương
Một xã hội thiên đường thành địa ngục

Và bây giờ cả hai miền đất nước
Đã san nghèo, cào khổ giống như nhau
Cùng đội chung cái ách nạn trên đầu
Một chủ nghĩa ngông cuồng đầy tội ác

Người chủ nhân thành dân oan tan nát
Khóc vang đường, ngủ chật những vườn hoa
Người đầy tớ trên lầu cao chất ngất
Lợi ích đổi trao quanh yến tiệc rượu trà

Thì ra đảng thầu bán buôn xương máu
Và biển trời sông núi để chia nhau
Nuôi bầy chó dữ, dưỡng đám giòi sâu
Quyết đàn áp những tấm lòng yêu nước

Đảng cũng rước bọn Tàu ô xâm lược
Vào ém quân trên khắp cả ba miền
Để dự phòng khi dân Việt vùng lên
Sẽ đàn áp tiếp tay bầy giặc cướp

Đảng khốn kiếp chẳng thiết gì tổ quốc
Sẵn sàng dâng xã tắc của cha ông
Để cầu phong độc trị đến ngàn năm
Hàm thái thú đời cha truyền con nối

Đảng ghê tởm! Tôi chán chường muốn nói:
“Xin trả người, thẻ máu với cờ ma
Tôi sẽ đi về, với nguồn cội ông cha
Cùng dân tộc, dựng lại cờ quang phục!”
Phan Huy

    Quân đội là lực lượng nòng cốt bảo vệ sự an nguy của tổ quốc. Nhưng quân đội – ngoại trừ hơn 600 vị tướng đã được bổ nhiệm vào ngành công an (theo cựu đại tá Bùi Tín) béo bở – lại là thành phần bị ngược đãi khi đất nước được thanh bình. Đại đa số công chức; giáo sư, giáo viên các cấp; các thành phần trí thức; báo chí; công nhân lao động10; nông dân/dân oan11; các thành phần tiểu thương; và những thành phần nhân dân khác, nghĩa là hầu hết 98.998.407 công dân đang làm việc cật lực mà không đủ ăn mà phải để cho một thành phần rất nhỏ bé đàn áp, bóc lột, làm giàu trên xương máu của mình và bán đứt đất nước thân yêu của cha ông cho Tàu cộng.

    Những phản ứng trích dẫn ở phần trên chứng tỏ hành vi can đảm và lòng yêu nước của một số nhân sĩ. Hiện nay đã có 207 nhà ái quốc tranh đấu cho nhân quyền, dân chủ bị tù giam từ 3 đến 20 năm; 307 người đang bị đe doạ sẽ bị bắt bớ, tù đày12.Tuy nhiên, đó chỉ là những hành động đơn lẻ, không đủ khả năng di chuyển sự lì lợm của lòng tham vô đáy. Chỉ có sự đồng loạt của một số lớn người được tổ chức từ bỏ đảng, từ nhiệm các chức vụ hành chánh, ngưng những hoạt động kinh tế thì hệ thống của chế độ sẽ sụp đổ.

    Chỉ có một quốc gia độc lập, dân chủ, với lãnh đạo do toàn dân tự do chọn lựa và bầu lên, và một hệ thống tổ chức tam quyền phân lập (nghĩa là hành pháp, lập pháp, và tư pháp hoàn toàn độc lập) thì pháp luật mới phục vụ được quyền lợi của người dân và chính người dân mới có thể định đoạt số mệnh của mình bằng lá phiếu chọn người đại diện cho quyền lợi của mình.

    Trong một thể chế dân chủ, quốc hội (cơ quan lập pháp) được dân bầu lên làm ra luật, nhưng chỉ có toà án (cơ quan tư pháp) mới cắt nghĩa luật và phán quyết là một nghi can nào đó có vi phạm luật pháp hay không, và quyết định tha hay phạt án tù. Chính phủ (cơ quan hành pháp) có nhiệm vụ thi hành án lệnh của toà án, chứ không có quyền tự tiện bắt giữ, đánh đập, hoặc tống giam bất cứ ai; ngay cả tra xét nhà cửa cũng đòi hỏi phải có trát của toà án. Mỗi phần hành trong ba phần hành – hành pháp, lập pháp, và tư pháp – vận hành hoàn toàn độc lập và tuyệt đối không chịu bất cứ ảnh hưởng hay áp lực nào từ một trong ba phần hành này. Do đó, pháp luật được thi hành đúng đắn và công bằng. Quyền lực của lãnh đạo, trong thể chế dân chủ, là do người dân uỷ thác qua lá phiếu tự do. Do đó, dân mới thực sự là chủ.

    Trong chính thể CSVN, hành pháp (chính phủ), lập pháp (quốc hội), và tư pháp (hệ thống toà án) không độc lập vì đều nằm dưới sự quản chế độc đoán của Bộ Chính Trị. Điều này có nghĩa là Bộ Chính Trị (16 người) đơn phương thành lập chính phủ, làm luật, cắt nghĩa luật và thi hành luật. Do đó, Bộ Chính Trị và bầy tôi muốn làm gì thì làm, tuỳ tiện vì, trong thực tế, không có pháp luật; pháp luật thực sự là Bộ Chính Trị và bầy tôi. Tự làm ra luật, tự cắt nghĩa luật và thi hành luật thì làm gì có sự công minh; chỉ có cưỡng chế, áp bức độc đoán mà thôi.

    Trong thể chế cộng sản, người dân có thể đi bầu, nhưng chỉ được bầu những người do Bộ Chính Trị chọn sẵn. Nói cách khác, Bộ Chính Trị là một tổ chức tự phong, không đại diện cho quyền lợi của người dân; quyền lực không do sự uỷ thác của người dân nên phải dựa vào sức mạnh của nòng súng và sự bảo trợ của quan thầy Tàu cộng.

    Chỉ có một quốc gia dân chủ, tự do mới có thể khẳng quyết được sự độc lập và chủ quyền của mình. Do đó, muốn giải thoát khỏi ách nô lệ của Tàu cộng thì trước tiên phải giải thể Đảng CSVN để xây dựng một thể chế “của dân, do dân, và vì dân.”

    Nhưng bằng cách nào?

    Đảo chánh nhất định không thể là câu trả lời thích đáng vì những người làm đảo chánh thành công sẽ duy trì hệ thống cũ và sẽ chỉ thay đổi người mới mà thôi (bình cũ, rượu mới) và lịch sử toàn thế giới cho thấy là sẽ trở nên độc tài hơn cả chế độ cũ, để bảo tồn quyền lực; không ai nắm được quyền lực mà lại buông bỏ. Bỏ đảng, từ nhiệm, chấm dứt hoạt động kinh tế để cùng toàn thể nhân dân đấu tranh bất bạo động (ĐTBBĐ) có kế hoạch là phương sách duy nhất để giải thể hệ thống của Đảng CSVN. Nhưng muốn dấn thân vào ĐTBBĐ có kế hoạch thì cần phải hiểu ĐTBBĐ là gì và làm thế nào để tổ chức ĐTBBĐ.

  Sau đây là 2 kênh dẫn đến những tài liệu giúp hiểu và tổ chức ĐTBBĐ có kế hoạch:

  1. https://drive.google.com/folderview?id=0B2xRw_cSQGrydS1VWjNIaVRuRG8#list

  1. https://drive.google.com/folderview?id=0B2xRw_cSQGrydS1VWjNIaVRuRG8&urp=https://drive.google.com/folderview?id%3D0B2xRw_cSQG

Tiểu Thạch Nguyễn Văn Thái, Ph.D.

_______________________________

THAM KHẢO

  • Xem thêm Ninh Cơ, “Việt Nam: Tỉnh hay Khu Tự trị?” để có bài dịch lại từ tiếng Hoa trên băng ghi âm cuộc gặp mặt giữa đại diện Tổng cục tình báo Hoa Nam và Tổng cục II Việt Nam, được bảo quản theo chế độ “Tuyệt mật”, nguồn: https://dcvonline.net/2014/10/15/viet-nam-tinh-hay-khu-tu-tri/

1 Nguồn: https://tienggoicongdan.com/2013/06/30/thoa-hiep-ngam-05-07-2020-la-ngay-thuc-hien-dot-i-sap-nhap-nuoc-viet-nam-vao-trung-cong/

2 Nguồn: Giòng Bách Việt, https://vietnamclassical.files.wordpress.com/2010/12/ban-di-chuc-cua-vua-tran-nhan-tong.pdf

3 Nguồn: https://www.worldometers.info/world-population/vietnam-population/

4 Nguồn: VanNews: Việt Mỹ News: https://www.vanews.org/2017/03/trinh-xuan-thanh-to-cao-tat-ca-lanh-ao.html?m=1

5 Nguồn: Người Việt Online, ngày 6 tháng 11, năm 2021

6 BBC News|Tiếng Việt: https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam/2013/12/131205_lehieudang_left_communist_party

7 Nguồn: Bức Tranh Vân Cẩu: http://www.buctranhvancau.com/new-blog/2018/10/28/bc-th-ca-h-s-phu-ln-ting-v-vic-cc-nhn-s-tr-thc-t-b-ng-csvn-v-hng-ly.

8 Nguồn: Diễn Đàn Thế Lí,  ngày 11 tháng 2, năm 2022: https://www.diendantheky.net/2022/02/chau-hien-ly-neu-khong-nhin-lai-minh-se.html

9 Nguồn: https://www.facebook.com/chantroimoimedia/posts/2293731470670392/

10 Xem Người Việt, Ngày 7 Tháng 2 Năm 2022: Hơn 5000 công nhân công ty giày da ở huyện Diễn Châu   ở Nghệ An đình công, đòi đòi quyền lợi tăng lương, Cho rằng mức lương cơ bản còn thấp trong khi áp lực công việc lại tang.

11 Xem “Lê Đình Kình”, nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Lê_Đình_Kình và “Cấn Thị Thêu”, nguồn: https://en.wikipedia.org/wiki/Cấn_Thị_Thêu.

12 “The 88 Project for Free Speech in Vietnam”, May 30, 2022.

Categories: Uncategorized

0 Comments

Leave a Reply

Avatar placeholder

Your email address will not be published.